Friday, June 14, 2013

Bí ẩn của Nhân Điện chữa bệnh

Từ trước đến nay, nói đến thiền là người ta thường nghĩ ngay đến việc khoanh chân ngồi bán già hay kiết già hang tiếng đồng hồ. Nghe đã thấy mỏi mệt, nhụt chí và mất thời gian rồi, nên cứ bảo tập gì, ăn gì uống gì cho sức khỏe tốt là thích lắm, háo hức lắm, nhưng hễ mà nghe đến việc muốn được như vậy thì cần phải “thiền” là nhụt hết cả cái háo hức xuống rồi! “làm sao mà thiền được đây? lấy đâu ra thời gian mà ngồi khoanh chân như vậy chứ?...”. Nhưng Thiền trong Nhân Điện không bắt buộc nhất thiết phải tuân theo một tư thế nào và thời gian thiền tương đối ngắn.

Còn với những người đã quen thiền, dù theo bất cứ dòng thiền nào, từ Yoga, Khí Công, Thần gia, Tiên gia, Thánh Gia hay Phật Gia, không ra ngoài 2 dòng chính:
Tùng Tướng Nhập Tánh: dùng sự chăm chú vào một đối tượng, một cách thức, một hành động, một nghi thức nào đó, vô tình hay cố ý, để dần dần bước vào cái đích điểm nào đó mà đạo Phật gọi là “Tánh”, các trường phái khác gọi là bản thể vũ trụ, v.v…
Nhiếp Tướng Hiển Tánh: không dùng bất cứ phương thức nào qua cái chú tâm của trí, buông tất cả tri thức, đóng hết các “hình tướng” và bước thẳng vào đích điểm.
Dòng thiền Yoga là một nhánh thiền cổ điển của nhân loại. Trong đó, có một pháp thiền được xem là rất “cao”: raja yoga. Pháp thiền nầy thuộc hệ số 2 phía trên, nghĩa là không dùng “ý”, không dùng sự chăm chú, mà lại vượt khỏi cái trí để vào Tánh “Không”. Chữ “raja” yoga có nghĩa là “vua” của thiền. (Thiền “cao” của Phật gia cũng không còn dùng “ý” nữa.)

Ngày đầu tiên bước vào Nhân Điện, tôi đã học được một phép “định tâm” tương tự. Lúc đó, người hướng dẫn chỉ nói đơn giản là: “nhắm mắt lại, hít thở 3 hơi, không nghĩ gì hết trong 5 phút rồi kết thúc bằng cách hít thở 3 hơi một lần nữa.”.
 Vì lúc đó Thầy Đáng chưa thực hiện việc mở Luân Xa 100% từ đằng xa nên tôi phải chờ 4 tháng sau mới được dự lớp 3. Suốt 4 tháng đó tôi phải tập như thế hằng ngày vì nếu không sẽ bị “bít” Luân Xa. Nhờ thế mà tôi đã may mắn trải nghiệm được một ít huyền vi của thiền định. Tôi tìm tòi qua sách vở liên tục, lúc đó mới hiểu ra là mình đã vô tình học được một pháp thiền “cao” nhất, gọi là “vua thiền” hay “Siêu thiền”. Dù thiền ở cấp thấp hay cấp cao của Nhân Điện, pháp thiền này đều có thể đạt thiền trong mọi cái động. Học viên tập luyện và đạt thiền ngay cả khi đang đi đứng, nói năng, ăn uống v…v… Họ chịu khó tập theo pháp thiền cao siêu này và đạt tâm trống rỗng ngay khi thân xác vẫn đang hoạt động, thật quả là tuyệt đẳng!
Một số người vẫn chưa thoát ra khỏi các cảnh giới, điều hạn chế nhiều nhất tới phát triển tiến hóa tâm linh của học viên Nhân Điện. Họ mong đạt những cảnh giới như ở Thiên Đàng, nhìn thấy Đất Phật, Đất Thánh hay gì gì đó nữa, tất cả đều hạn chế khả năng học hỏi và tiến hóa mà họ không thoát ra được. Trong pháp thiền Nhân Điện, lẽ ra họ đạt đường tu cao nhất là đạt tới “Số 0”, con số 0 mà trong đó lại có tất cả: Tri thức, hiểu biết, sự minh triết - giác ngộ, sự tĩnh tọa của Thân – Tâm an lạc, sự sung sướng như ở niết bàn, hạnh phúc như ở thiên đàng, thăng hoa cả thể xác lẫn linh hồn”, những gì gọi là Chân – Thiện - Mỹ, những điều mà con người đang khao khát đạt được, khao khát vươn tới.
Khi gặp Thầy Đáng để mở Luân Xa 100% thì có một học viên hỏi Thầy rằng: “Thưa Thầy, bảo không nghĩ gì hết, con không làm được, nó cứ nghĩ hoài, làm sao bây giờ?” Thầy Đáng yên lặng vài giây rồi cười trả lời: “Vậy thì tạm thời cứ nghĩ đến Luân Xa 7 đi.”
Thì ra vì căn cơ trình độ của hành giả mà Thầy đành “xuống cấp” vị “Vua thiền”. Tiếc một điều là sau này, hầu hết học viên mới đều được hướng dẫn là nghĩ đến Luân Xa 7 nên ít ai hiểu được chiếc chìa khóa bí mật này của ngành Nhân Điện. Hoặc nếu có được học đúng pháp “Vua thiền” lúc đầu thì sau khi mở Luân Xa 100%, không còn bị buộc phải thiền pháp này mỗi ngày nữa nên phần đông hành giả cũng không dùng đến nó nữa. Vì vậy, điều đáng quý giá trong pháp thiền này là: hãy tuyệt đối nghe theo lời Thầy Đáng dạy: Hãy buông bỏ mọi suy nghĩ, không nghĩ và không tập trung vào bất cứ một điểm nào cả. Như thế mới thể nghiệm hết được cái cao siêu trong pháp thiền mà Thầy truyền dạy.

Có thêm hai điều đáng tiếc. Một là về sau nầy, lớp 2 và 3 chỉ cách nhau 1, 2 ngày nên pháp thiền “Vua” kia gần như bị rơi vào quên lãng. Hai là nếu ngay khi nhập môn Nhân điện, học viên đắc thiền ngay khi tâm trống rỗng, buông bỏ mọi suy nghĩ thì lên cấp cao sẽ đạt về đích điểm dễ dàng mà thậm chí không cần truyền nơi này nơi khác quá lâu, mà  khi đó chỉ cần dùng ý điều khiển, tức khắc thân xác và linh hồn cũng có thể nhập vào bản thể vũ trụ dễ dàng. Khi đó, hành giả Nhân Điện sẽ tự mình tạo ra nhiều cơ hội chủ động giúp đỡ mọi người một cách hiệu quả tuyệt đối, chứ không chỉ nhập vào bản thể vũ trụ để học hỏi nữa.
Tuy nhiên, lên lớp cao, Thầy cũng đã đưa học viên một bí quyết tương đối ngắn hơn khi Thầy dạy cách thiền để “đi ra ngoài vũ trụ”, tức là sau khi phóng điện đi chừng 30 đến 40 chỗ thì trí mỏi mệt, nó sẽ buông để thần thức thoát ra và thể nhập được vào “bản thể vũ trụ”. Và nếu nghe thật kỹ, trong lớp, Thầy Đáng có nói một câu ngắn gọn mà ít ai để ý: “nè nhen, hễ mà còn thấy trăng, thấy sao hay thấy gì thì có nghĩa là chưa được à nghen.” Tôi bật cười khi nghe câu nầy. Thì ra, sau bao nhiêu ngày chiều theo lòng ham muốn của học viên, sau cùng thì Thầy cũng bật mí là … “hổng có gì hết”, cái bí mật mà Đức Phật ngày xưa cũng nhắc đến nhưng ít đệ tử thích nghe lọt tai. Đi tu mà bảo “tu để mai mốt sẽ đến được một chỗ … hổng có gì hết” thì mấy người chịu đi tu! Phải có Niết bàn, có Chánh Đẳng Chánh Giác, có lục thông, có thiên đàng, có quyền năng khả năng v.v… thì họa may chứ. Ừ, muốn thì đều sẽ có hết, có xong rồi đem ra giúp chúng sinh thì cũng tốt thôi.

Tôi còn nhớ cách đây không lâu, có người bạn hỏi riêng Thầy Đáng là mình bay ra ngoài vũ trụ thì có gì? Thầy cười: “Không có gì hết, chỉ bóng tối đen và yên lặng. Nhưng mà là có tất cả trong đó. Ai thể nhập rồi sẽ tự biết.”
Suy nghĩ kỹ xem. Phải chăng nhìn lên nhìn xuống Kim Tự Tháp hằng nửa giờ làm sao? hay truyền điện vào mô hình anten, hoặc truyền điện đi khắp các quốc gia, các tế bào, các bà con thân thuộc, người thưong, kẻ ghét v.v., mặc dầu là vẫn được thêm khả năng, nhưng cũng chỉ cốt lũy là đưa hành giả đến được chỗ buông hết sự chủ động của cái trí ra để thể nhập? Nhưng phần đông chúng ta lại dừng bước khi nghe mỏi mệt, chứ nếu chúng ta bước thêm một bước nữa là khi mỏi mệt rồi, ta để thân tâm thể nhập vào thiền “vua”: tức buông bỏ và “không nghĩ gì hết” như Thầy đã dạy lúc đầu thì chúng ta đã có cơ hội trải nghiệm được rất nhiều rồi. Các pháp thiền khác có thể mất vài chục năm để vào được “định” sâu, cách thiền của Nhân Điện có thể đưa hành giả vào nhiều mức “định” trong một thời gian rất ngắn. Cái cao siêu của Nhân Điện là ở chỗ đó.
Cái tuyệt diệu của Nhân Điện còn ở chỗ: Trong khi thiền, dù thiền trong lúc thân tĩnh hay thiền trong lúc thân động, hành giả Nhân Điện vẫn luôn truyền Năng lượng tình thương đến cho mọi người, cho muôn loài và vạn vật, dâng hiến hết những gì mình có được cho tất cả cùng được tiến hóa, cùng được mạnh khỏe, chứ không chỉ thiền riêng cho ích lợi bản thân mình.

No comments:

Post a Comment